[Dịch] Dị Độ Lữ Xã

/

Chương 79: Tình hình không như dự liệu (1)

Chương 79: Tình hình không như dự liệu (1)

[Dịch] Dị Độ Lữ Xã

Viễn Đồng

5.404 chữ

20-08-2025

Ngải Lâm khóc rất thương tâm.

Vu Sinh cũng không khuyên nhủ, chủ yếu là vì thứ nhất hắn thật sự không biết nên khuyên thế nào, thứ hai… hắn sợ con búp bê này đau lòng quá độ mà thần trí không tỉnh táo, bị mình khuyên nhủ lại thành ra bị kích thích rồi nhảy lên cắn người.

Bây giờ nàng thật sự phải nhảy lên mới cắn được người.

Dĩ nhiên tin tốt là bây giờ nàng đã có thể cắn người, chứ trước kia ở trong tranh thì chỉ có thể lải nhải.

Một lúc lâu sau, tâm trạng bi thương của Ngải Lâm cuối cùng cũng lắng xuống một chút, Vu Sinh vội vàng tiến lại gần bàn hai bước, do dự mở lời: “Thôi... ngươi đừng đau lòng nữa, lần sau ta sẽ làm cho ngươi một thân thể mới, loại có kích thước bình thường, còn cái này… ngươi cứ tạm dùng nó đi? Nếu không được thì ngày mai ta sẽ làm cho ngươi một cái khác…”

“Thôi thì, khoảng thời gian này chỉ có thể dùng tạm cái này thôi,” Ngải Lâm sụt sịt mũi, vẻ mặt bi phẫn nói, “Cứ vậy đi, ngươi cũng không cần phí công nữa – dù ngày mai có làm cho ta một thân thể mới thì cũng tạm thời không đổi vào được, linh hồn của búp bê sống không chịu nổi việc liên tục thay đổi vật chứa, ít, ít nhất cũng phải mấy tháng…”

Nói đến đây, nỗi bi thương trong lòng nàng lại trỗi dậy, xem chừng sắp khóc nữa rồi.

Vu Sinh vội lấy một cái lọ thuỷ tinh nhỏ đưa đến trước mặt Ngải Lâm để hứng.

“Ngươi làm gì vậy?” Ngải Lâm vừa sụt sịt vừa nhìn hành động khó hiểu của Vu Sinh.

“Nước mắt của búp bê sống mà,” Vu Sinh nghiêm túc nói, “Lần sau làm thân thể cho ngươi, chúng ta sẽ cố gắng dùng vật liệu cao cấp, mấy tháng này ta sẽ đi thu thập vật liệu, sau này sẽ làm cho ngươi một cái lấp lánh ánh vàng…”

Ngải Lâm nghĩ một lát, rồi oà lên: “Vu Sinh nhà ngươi… a…”

Lại một lúc lâu sau, nỗi buồn của con búp bê mới lại một lần nữa lắng xuống.

Ngải Lâm trèo lên chồng sách cũ bên cạnh, ngồi trên đỉnh đống sách ngẩn người ngẫm lại sự đời, Vu Sinh thì ngồi bên cạnh bàn cùng nàng ngẫm lại sự đời.

“Dù sao, dù sao cũng tốt hơn trước,” Ngải Lâm lí nhí, không biết là nói cho Vu Sinh nghe hay tự nói với mình, “Bây giờ ít nhất ta có thể tự mình chạy tới chạy lui rồi.”

“Còn có thể tự mình xem ti vi nữa,” Vu Sinh vội vàng phụ hoạ, “Thế này tiện hơn trước nhiều, phải không.”

Ngải Lâm thở dài một tiếng, dường như muốn tỏ ra vẻ trầm mặc trang nghiêm một chút, nhưng vì vóc người quá nhỏ (66.6cm), tiếng thở dài này chẳng hề tỏ ra được chút trầm mặc nào.

Vu Sinh thì quay đầu lén lút quan sát Ngải Lâm lúc này, ánh mắt hắn dừng lại trên cổ tay và đầu gối lộ ra bên ngoài của đối phương.

Khớp cầu đặc trưng của búp bê trông vô cùng nổi bật.

“Rõ ràng là dùng búp bê đất sét làm vật chứa, cuối cùng vẫn biến thành loại khớp cầu giống như con rối gỗ thế này.” Hắn trầm ngâm nói.

“Nói thừa, là búp bê cử động được, không có khớp thì sao mà động đậy,” Ngải Lâm quay đầu liếc Vu Sinh một cái, “Đây là dáng vẻ được ghi lại trong linh hồn ta, cho nên bất kể vật chứa ban đầu có hình dạng gì, thân thể sau khi linh hồn hoàn thành tái tạo đều sẽ biến thành thế này – nếu ngươi không thích khớp cầu thì ta cũng đành chịu.”

“Ồ, cũng không hẳn là vậy,” Vu Sinh thuận miệng nói, “Nhưng nói đến dáng vẻ được ghi lại trong linh hồn… trong linh hồn ngươi còn ghi lại dáng vẻ cao một mét sáu bảy ban đầu của ngươi mà…”

Ngải Lâm lập tức từ trên đống sách nhảy phắt lên cánh tay Vu Sinh, ra sức ôm lấy ngón tay cái của hắn mà bẻ ngược lên: “Ngươi có thể đừng xát muối vào vết thương của ta được không!!”

Vu Sinh hét lên một tiếng rồi nhảy dựng lên, vừa ra sức gỡ con búp bê có vóc người rất nhỏ (66.6cm) nhưng sức lại lớn lạ thường này khỏi cánh tay, vừa vội vàng giải thích: “Ta chỉ tò mò thôi, tò mò thôi! Quá trình tái tạo của ngươi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, rõ ràng dung mạo không hề sai lệch, sao vóc người lại teo tóp nhiều đến vậy…”

“Ta làm sao mà biết được!” Ngải Lâm bị Vu Sinh gỡ khỏi cánh tay, lúc này đang bị xách cổ áo lơ lửng giữa không trung, “Rõ ràng không nên có vấn đề gì, trong quá trình tái sinh cảm giác cũng hoàn toàn bình thường, thế mà cuối cùng vóc người lại sai lệch… Này! Ngươi có thể thả ta xuống trước được không!”

“Vậy ngươi phải hứa với ta, không được bẻ ngón tay ta nữa.” Vu Sinh xách cổ áo Ngải Lâm, vẻ mặt nghiêm túc nói với con búp bê, đợi đối phương gật đầu mới đặt nàng trở lại bàn.

“Haiz, thôi bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô ích,” Ngải Lâm lại thở dài, đi qua đi lại vài bước trên bàn rồi lắc đầu, “Vẫn phải tìm cách liên lạc với các tỷ muội ở Ốc Ái Lệ Ti, nếu có thể về nhà, các tỷ muội nhất định sẽ có cách…”

Vu Sinh nghe vậy có chút tò mò: “Ngươi cứ nhắc mãi đến Ốc Ái Lệ Ti và các búp bê… Những tỷ muội mà ngươi nói thường ngày ở đâu? Trong thành phố này ngoài ngươi ra còn có búp bê nào khác không? Mà cái ‘tổ chức’ của các ngươi… thường ngày rốt cuộc là làm gì?”

Những câu hỏi này hắn đã muốn hỏi từ lâu, nhưng gần đây chuyện khó giải quyết cứ nối đuôi nhau kéo đến, mãi đến bây giờ hắn mới có cơ hội mở lời.

“Chúng ta? Chúng ta là tộc quần do Thủy tổ búp bê tạo ra, sứ mệnh… thật ra cũng chẳng có sứ mệnh gì, đôi khi sẽ đi đối phó dị vực, đôi khi sẽ giúp các tổ chức khác xử lý một vài thực thể khó nhằn, nhưng phần lớn thời gian các búp bê chỉ làm những việc mình thích,” Ngải Lâm vừa hồi tưởng vừa nói, “Đa số các tỷ muội của ta đều không hoạt động trong thế giới loài người, nhưng trong Giới Thành hẳn là có điểm liên lạc… Chỉ là cụ thể ở đâu thì ta không nhớ rõ, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, phương thức và người liên lạc chắc cũng đã thay đổi rồi…”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!